1. Người lúc nào cũng nói đạo lý
Kiểu người này luôn coi mình là số một. ban sơ, mục đích của cuộc trò chuyện là bạn muốn tâm tình, nhưng đến cuối cùng nó lại trở nên lớp diễn thuyết của người đó. Lời chưa nói hết, người này đã muốn nói hết luôn phần của bạn, khiến bạn chỉ biết nuốt trở lại những lời bạn muốn nói, cũng như những tâm tình bạn muốn thanh minh.
Một nhà văn đã từng nói: " Người muốn giúp đỡ người khác là người biết nghĩ cho người khác; người muốn phiền hà người khác là người chỉ biết nghĩ cho bản thân."
Về thực chất, thích nói đạo lý là một hành vi thỏa mãn bản thân, không quan hoài đến xúc cảm của người khác. Điều đáng sợ ở đây là đối phương lấy cớ muốn tốt cho bạn, để đẩy bạn vào cái hố đạo đức.
Tôi nhớ có một lần tôi đến nhà dì ăn cơm. Đúng hôm đó, em họ tôi nhận được kết quả thi học kỳ môn toán, kết quả rất cao, i lần trước tiên được 9,5 điểm. Thế nhưng dì tôi lại nói: "Lần này con thi khá đấy, nhưng con phải duy trì đấy. Lần này thi tốt không có tức là lần sau cũng thế. Con nhìn con bé Hoa láng giềng mà xem, lần nào m thì cũng được trên 9 điểm. Nói chung con phải tiếp cụ đi nhé..."
Thực ra, em họ tôi chỉ muốn được khen một tí thôi mà. Tôi nhìn ánh mắt sáng rực của nó dần tối lại sau khi nghe lời mẹ nó nói.
Ví dụ kể trên cho thấy thứ đạo lý bạn cho rằng đúng đắn trên thực tại đã vùi dập cảm xúc, tâm trạng của người đối diện. Họ có nhu cầu được tâm tình, tuy nhiên nhu cầu này không được đáp ứng. Hành động nói đạo lý không ngừng sẽ khiến mối quan hệ trở nên rất ngạt thở.
2. l Người nói chuyện làm tổn thương người khác, nhưng lại lấy cớ "Tính tôi vốn vậy"/"Tôi hơi luôn"
Kiểu người này trông thì có vẻ tính cách cương trực, trên thực tế là khôn cùng ích kỷ, không biết quan hoài đến cảm nhận của người khác. Cùng một ý tưởng, đáng ra họ có thể nói dễ nghe hơn, tuy nhiên họ luôn dùng những lời thâm. thí dụ như:
"Ngại quá, tôi nói thẳng cậu đừng để bụng nhé, hôm nay cậu điểm trang đậm thế, mặt dày như tường bê tông vậy, ha ha ha."
Câu nói của họ ám chỉ rằng: Tôi có thể mắng bạn, nhưng bạn đừng để bụng, mắng lại tôi là không đúng đâu nhé.
Xin lỗi, nhưng tôi rất chú ý đấy! Đã trò chuyện vô duyên vậy thà bạn đừng mở miệng, đời nào bạn chưa bao giờ được dạy phải lịch sự lễ độ hay sao?
Cái họ gọi là thẳng thắn, thực ra là luôn cho mình đúng. Họ chưa bao giờ dành ra dù chỉ 1 phút để đặt mình vào vị trí của người nghe, để cân nhắc xem liệu người nghe có bằng lòng được hay không.
Kiểu người này thường không biết giới hạn trong một cuộc hội thoại là gì, họ thẳng vượt qua chừng đỗi được cho phép, xâm phạm vào không gian riêng tư cũng như sự nhạy cảm của người khác. Vì họ không biết tôn trọng người khác, nên hôm nay họ có thể khua tay múa chân với bạn, tương lai thậm chí còn tự tiện đưa ra quyết định thay bạn.
Cần biết rằng: Trong một c mối quan hệ, chúng ta không một mực phải là một người mà ai ai cũng yêu quý, nhưng giới hạn rút cuộc chính là trở nên một người không bị coi là đáng ghét. Bạn cần biết cách kiềm chế bản thân, nghĩ suy cho người khác, đây chính là nền móng cơ bản để thành lập mối quan hệ tốt đẹp với mọi người.
song song khi bạn học được cách cổ vũ người khác, hoặc tán thành ý kiến của người khác, bạn cũng đã gián tiếp xúc tiến mối quan hệ giữa bạn và người đó trở thành tốt đẹp hơn.
3. Người thường phủ nhận người khác trong vô thức
Người ta có câu: Người xoành xoạch chỉ trích sai lầm của người khác và luôn coi mình là đúng, nhất mực không phải người tốt lành gì, cần tránh xa. Kiểu người này luôn muốn dùng lời nói để áp chế bạn, không bao giờ chịu dìm bạn có điểm tốt hơn người ta. Đi cùng họ, bạn sẽ cảm giác bản thân giống như một cuốn sổ ghi chép sai lầm biết đi vậy.
Cuộc hội thoại 1:
- The Moon and Sixpence hay ghê, tác phẩm điển hình của Maugham đó!
- Đâu, tác phẩm tiêu biểu của Maugham là Of Human Bondage mà. Chưa đọc đúng không?
Cuộc hội thoại 2:
- Quán nướng mới mở ở cổng trường cấp một ăn ngon ghê!
- Không, quán ở đầu ngõ nhà tôi mới ngon chứ!
Kiểu người này luôn dùng cách phủ nhận người khác để bảo vệ giá trị quan, cảm giác hiểu biết của bản thân. Một khi người này làm sếp, nhân viên của họ sẽ rất mỏi mệt.
Không tồn tại một kiểu người xoành xoạch đúng, nhưng những người thích nhận mình đúng, khiến người ta chán ghét thì lại có ti tỉ.
Nếu như bạn không muốn trở nên một người như vậy, hoặc không muốn gặp phải một người như vậy, điều trước tiên bạn cần làm chính là đề cao đạo đức tu dưỡng của bản thân, học cách khẳng định người khác. Đừng bao giờ hạ bệ người khác để tôn mình lên, nếu bạn đích thực xuất sắc, bạn sẽ tự động tỏa sáng.
4. Người thích than phiền, càm ràm
Kiểu người này thích nhất là chú ý đến những vấn đề tiểu tiết, buồn bực vì những thứ nhỏ nhoi. "Làm gì cũng không xong, chỉ biết vạch lá tìm sâu, phê bình người khác là giỏi" chính là câu chính xác nhất để miêu tả họ.
Cùng nhau chờ ô tô buýt, xe tới trễ, họ sẽ bắt đầu phàn nàn về hệ thống ô tô buýt, ca cẩm chuyện thời tiết, phàn nàn về vận may của họ, khiến người đối diện không biết nói gì, chỉ biết im lặng cầm điện thoại ra để nghịch. Lên được đến xe, họ lại bắt đầu ca cẩm điều hòa trên xe không đủ mát, lái xe lái xe không ổn, lái nhăng nhít mà thu nhập còn cao hơn họ.
Trong mắt những người thuộc hội này chỉ có thế giới của bản thân họ. Họ bất mãn với mọi thứ, luôn chỉ nhìn thấy những thứ tiêu cực. Điều khiến người ta khó chịu hơn nữa là tuy ca cẩm rất nhiều, nhưng những người này lại không bao giờ chịu bước ra khỏi vòng an toàn của bản thân.
Nói chung ở cạnh bên những người bạn như vậy, bạn cần tố chất tâm lý rất mạnh mẽ.
5. Hòa đồng, dễ chịu với người ngoài; khó chịu với người thân
tại sao những người đối với bạn tốt nhất lại luôn là người phải gánh chịu tính cách sáng nắng chiều mưa của bạn? Trên thực tiễn ở ngoài kia có rất nhiều người như vậy, với người dưng thì cười cười nói nói, với người thân lại cáu gắt gỏng kỉnh.
Không ít đứa ở ngoài thì thông hiểu đối nhân xử thế, nhưng một khi đối diện với những người thân thuộc nhất, bản tính của họ mới lộ ra. Đây là thói xấu dễ dàng bị chúng ta bỏ qua, nhưng cũng nhờ nó mà chúng ta nhìn thấy mặt chân thật nhất của một người.
Ra ngoài chịu thiệt, gặp mỏi mệt, về nhà tìm kiếm sự an ủi, điều này không có gì đáng trách. Nhưng bạn tầng sự bồi hoàn cảm xúc không có tức thị bạn được quyền trả giá bằng sự tổn thương của người thân. Đừng vì gia đình luôn xót thương bạn vô điều kiện, nên lợi dụng nó.
Hãy tự hỏi chính mình mỗi lúc bạn định giận cá h chém thớt rằng tại sao bạn biết bỏ rác vào thùng, nhưng mà luôn ném hết những cảm xúc thụ động lên người nhà của bạn?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét